Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

CHÙA TRONG TÂM THỨC TÔI

        Tín ngưỡng là một phần của văn hóa người Việt, bàn về vấn đề này e rằng sẽ khó thể thấu đáo hết vẻ đẹp tâm linh của dân tộc ta. Hai tôn giáo lớn nhất ở Việt Nam là Phật giáo và Thiên chúa giáo, mỗi tín ngưỡng đều có vẻ đẹp riêng của mình, đều răn dạy con người những điều hay lẽ phải. Đặc biệt hơn cả chính niềm tin vào tôn giáo sẽ là chỗ dựa cho con người khi vấp ngã hoặc có những khó khăn trở ngại trên đường đời…
         Đi chùa lễ phật dường như là một việc hiển nhiên với những người theo đạo Phật. Tôi ngay từ nhỏ đã thường được đi chùa cùng bà nội. Trong kí ức tôi, vào thời khắc giao thừa, dường như đó là thời khắc quan trọng nhất trong sự chuyển giao từ năm cũ sang năm mới, bà tôi lại dẫn con cháu đi chùa xin lộc đầu năm. Lộc có thể là một nụ hoa, một đọt lá nhưng chứa đựng trong đó là cả ước vọng về một năm mới bình an nên bà thường đặt lên bàn thờ gia tiên để thắp nhang lễ Phật. Sáng ngày mùng 1 tết, bà lại cùng đại gia đình chú bác họ hàng lên chùa lễ Phật đầu năm. Tuổi thơ của tôi với những ngày tết đến thật ý nghĩa. Bố mẹ tôi từ thông tục của gia đình, sáng mùng một năm nào cũng đến chùa thắp nén nhang cầu nguyện gia đạo bình an. Và như một cơ duyên với đạo Phật, sau này khi lớn lên những cô bạn gái thân nhất của tôi cũng theo đạo Phật. Chúng tôi vẫn hay đi chùa với nhau trong những ngày lễ Tết, lễ Phật Đản…
          Ăn chay là truyền thống của những người theo đạo Phật, khi ăn chay, tâm hồn phải thật thanh tịnh. Khi đã ăn quen cơm chay, tôi không còn thấy sự hấp dẫn của những món ăn mặn nữa. Tôi không có nhiều dịp để thử tài nấu món chay, hiếm hoi lắm là vào ngày giỗ bà nội, bố tôi mới nhắc tôi nấu món chay để cúng. Ngày thường tôi hay ăn món bún ở cơm chay Thuyền Viên, cảm giác ăn món cơm chay cũng hấp dẫn lạ thường. Những ngày tôi theo khóa tu Phật thất 7 ngày ở chùa Hoằng Pháp để lại nhiều dư vị lạ, cả đạo tràng cùng dùng cơm trong trai đường rất yên lặng và đầy tôn kính, lắng nghe lời tụng niệm và bữa cơm chay rất ngon lành đối với tôi. Ăn chay thành công là khi trước mắt bạn đầy những món ngon hấp dẫn nhưng bạn không cảm thấy thèm thuồng, tôi đã làm được điều này. Trước cổng chùa Hoằng Pháp bán bánh bao chay ngon tuyệt, tôi thấy tuyệt vời khi được ăn một cái bánh bao chay, một trái bắp luộc và thêm một ly cà phê sữa đá. Cuộc đời không còn gì đáng thưởng thức hơn như thế.
          Những người đi chùa thường xuyên ít nhiều sẽ biết tụng niệm, tụng kinh thường xuyên tôi nghĩ sẽ có thể chữa lành những vết thương tâm hồn. Tôi thường đi chùa và cũng có tụng kinh theo nhưng chỉ như học trò thôi. Ở nhà tôi thường niệm chú đại bi như một lời cầu mong gia đạo bình an. Những lời kinh kệ có tác dụng làm con người tỉnh giấc cơn mê trầm luân, và lòng người được thanh thóat hơn.
         Tôi thường nghe đến hai từ “làm phước” từ những Phật tử. Làm phước là bố thí, là cúng dường, là chia sẻ với những người khó khăn hơn mình, là giúp đỡ đồng lọai…Nhờ làm phước mà cái oan nghiệt của con người giảm nhẹ hơn…Tất cả những suy nghĩ trên là của tôi, mạn đàm một chút về đạo Phật quả như múa riều qua mắt thợ.
          Nếu muốn tìm hiểu sâu hơn về đạo Phật, tâm hồn bạn phải thật sự tĩnh tâm, trong sáng như nước mùa thu. Vậy thì điều tôi có thể khuyên mọi người là hãy đến chùa thường xuyên, nơi chốn an lành này sẽ giúp bạn dần rũ bỏ những tạp niệm tham sân si. Những ngày ở chùa Hoằng Pháp an lành đã giúp tôi ngộ ra điều này… Nam mô a di đà Phật.

       

Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2011

MỖI KHI CÓ TÂM TRẠNG, TÔI THƯỜNG CÀ PHÊ…


   Thưởng thức cà phê dường như từ lâu đã là một thói quen hay là một sở thích và có thể nâng lên thành một cái thú của người Việt Nam. Đó là tôi nghĩ như vậy thôi, chứ để bàn về cà phê thì cánh đàn ông sẽ rành hơn. Tôi cũng hay vào quán cà phê, vào quán không có nghĩa là phải uống cà phê. Với tôi vào quán trong lúc đợi tới giờ đi học Anh văn, đợi cho hết kẹt xe, và dĩ nhiên trong cả những khi tôi rảnh rỗi hoặc có lời mời gọi của bạn bè…    
    Tôi không nghiện cà phê, sáng nào mẹ cũng pha một ly đầy cà phê chính gốc Ban Mê Thuộc cho bố nhưng chẳng bao giờ tôi uống. Đôi khi vào quán chỉ là để trải nghiệm sự so sánh vì trước đây tôi cũng hay cà phê ở Nha Trang. Nếu bạn đã có dịp uống cà phê ở Nha Trang thì sẽ thấy người Nha Trang uống cà phê trong những ly thủy tinh nhỏ kèm theo phin cà phê nóng hổi và thường cho rất ít đá. Trong khi đó ở Sài Gòn cà phê thường là một ly đá đầy kèm theo ống hút và có vị ngọt nhiều. Tôi mang cách uống cà phê từ khi ở Nha Trang vào, nhưng điều đặc biệt nếu ở Nha Trang việc một người phụ nữ vào quán cà phê một mình rất dễ gây sự chú ý của người khác còn ở Sài Gòn thì có vẻ bình thường hơn. Ngọai trừ cà phê ở Tĩnh Lặng, mùi vị rất thơm và lạ tôi chẳng bao giờ uống hết nổi một ly cà phê ở Sài Gòn, vì sau đó là tim đập chân run. Vào giấc chiều tối thì lại càng hiếm khi uống cà phê vì sẽ làm mất ngủ.    
    Việc bạn làm một điều gì đó chắc hẳn ban đầu sẽ có lời rủ rê, tôi không hứng thú khi đi cà phê với người khác phái mặc dù đôi khi vẫn đi. Hai người nữ tôi cảm thấy hứng thú khi cà phê lại là hai người văn chương và đều là người Bắc, nhưng điều thật sự hấp dẫn là cả hai đều thông minh. Nhưng đã lâu rồi tôi không còn có dịp tán dóc nữa và điều này để lại một khỏang trống vắng thật sự…Người đầu tiên giúp tôi biết đến quán cà phê là một cô bạn thời đại học. Trong chuẩn mực đánh giá về nhan sắc thì được gọi là đẹp, về kinh tế thì được gọi là giàu, về trí thông mình thì cũng OK tuốt, về sự hấp dẫn đàn ông thì tuyệt vời vì cô đã chấm chàng nào thì chắc chắn chàng đó sẽ mắc câu. Nói tóm lại là tôi có chạy theo dài dài cũng không đuổi kịp. Cho nên đối tượng để có thể thưởng thức cà phê với cô này phải là đối thủ hoặc là người yêu, đến lúc cảm thấy tôi không đạt được hai yêu cầu này thì đành tạm biệt. Nhưng dù sao nhờ cô mà tôi vào đến cuối năm thứ 4 đại học mới biết đến cà phê ven bờ sông Thanh Đa, cà phê Khúc Thụy Du trên Lý Chính Thắng. Đến lúc về lại Sài Gòn thì mới biết Gió Bắc, Ri-Ta, Sành Điệu, Tuấn Ngọc, Piano, Khúc Giao Mùa..nhưng thật sự là không hợp gu cho lắm. Cô tiếp tục giấc mơ thạc sĩ còn tôi thì đành thôi xin gác lại.  
       Người thứ hai là một cô bạn nhỏ hơn 5 tuổi và việc vào quán với cô cho tôi cảm giác của sự trẻ trung. Việc một người đi xa thành phố đến 5 năm mới quay trở lại khiến tôi có nhu cầu có một người – không biết gọi là từ gì cho đúng chắc tạm gọi là quân sư. Và cô nhỏ này thật sự là một quân sư lý tưởng. Đường xá Sài Gòn rất rành, vi tính giỏi, Anh văn thì có thể tự tin đối đáp với người nước ngòai, thạc sĩ ngôn ngữ, giảng viên trường đại học, và sau khi cô sang NZ dự học khóa học về giáo dục hơn 1 năm thì tôi đôi khi đã thật sự lúng túng.    
     Quân sư của tôi của tôi thông minh, có thể làm tôi cười và cũng có khi chảy nước mắt. Và khi không hài lòng về tôi cũng biết cách trả đũa nhẹ nhàng mà thâm thúy. Đôi khi tôi cũng cần sự cầu viện từ cô, ví dụ nhờ chỉ cách sọan giáo án điện tử, hay một tình huống nào đó trong công việc... Cô này đặc biệt rất hiểu tâm lý tôi, và nhờ cô tôi mới biết được nhiều quán cà phê của Sài Gòn. Quán tôi và cô hay đến nhất là Sỏi Đá vì ở đó thường có nhạc sống lúc hơn 8 giờ, nhưng từ sau khi Sỏi Đá đổi bàn ghế mới thì thôi không đến nữa vì quán trở nên chật chội. Có một lần đổi khẩu vị sang Khúc Ban Chiều kế bên nhưng ngồi trên sân thượng lạnh lắm nên thôi. Có nhiều khi dạy sáng xong chờ đến chiều dạy tiếp lại chạy sang quán Phố, nhỏ bé nhưng rất thóang đãng, và có lẽ là một quán hiếm hoi mở nhạc Mỹ Linh, tôi đã bồi hồi khi nghe Trưa vắng vào một buổi trưa trời hanh nắng, cô nàng này cũng có đến Phố với tôi rồi. Cô cũng dẫn tôi đến Thềm xưa nhưng với tôi khó định hình phong cách cho quán này, ngọai trừ sự thích thú vì hoa tươi ở đây đẹp lắm. Có những buổi tối cuối tuần rảnh rỗi, lại chạy sang Tuấn Ngọc nghe nhạc mê ly, nhưng nơi đây khiến tôi đau lòng vì sự rạn vỡ tình cảm với những người bạn thân, nên không muốn đến nữa. Có những ngày cô bạn nhỏ có dịp đi công tác ở quận 12 lại ghé ngang nhà tôi và lại chạy đến XP – Garden, không gian rất thóang đãng, có những tán cây xanh um. Có khi đánh hơi mùi hết tiền, cô dẫn đến Đông Hồ, vừa lạnh vừa vỗ bồm bộp vì muỗi đốt. Có lúc dường như tâm trạng không tốt cô dẫn đến AQ, chắc muốn nhắc tôi ôn lại phép thắng lợi tinh thần của Lỗ Tấn…
Thường thì việc vào quán đôi khi chỉ là giải pháp tình thế, đường xe kẹt nhiều quá, hoặc chờ đến giờ đi học, giờ đi dạy kèm, cũng có cả những khi rảnh rỗi…Ngày cô đi du học có tạm biệt ở một quán gì quên tên vì tiện đường bên gần công viên Hòang Văn Thụ, tôi có hứa sẽ mời cô đến Miền Đồng Tháo nhưng đến lúc nhớ ra thì đã bay rồi. Hiện nay thì quân sư của tôi đang ở Việt Nam, Việt kiều có hứa sẽ dẫn tôi đi bù khú cà phê, bù khú là từ của dân ngôn ngữ, và còn thêm một bữa ăn nữa chứ. Món gì đây, bún chả Hàng Mành, bánh đa cua hay miến gà…Tôi đang chờ đợi để nghe quân sư kể về món thịt cừu và những lòai hoa lạ ở đất nước New Zealand…
     Hãy để cho mình sống vui trong bất cứ hoàn cảnh nào, em nhỉ!